(1 câu chuyện thấm đầy nước mắt, đầy cảm động và nói lên được cái thực tại của xã hội )
Có 1 câu chuyện về tình yêu mà nhân vật chính là 2 người điên qua câu truyện ngắn. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai, và cười, một nụ cười của một người điên.
Hai người trước đây không quen biết, một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên, và đuổi 2 người 2 khỏi nhà, làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Còn người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học người con gái đỗ thủ khoa, nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Và từ đó người con gái không nói lời nào nữa, và cũng không đếm xỉa đến bố mẹ, về sau sinh ra bị điên.
Không biết đã lưu lạc bao lâu màquần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn, khi mà cả 2 người đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc meo.
Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Ngườicon trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn, còn người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng thì kẻ thắng lợi là người con trai, người con trai đã cướp được miếng bánh, mở to đôi môi đen sì gặm miếng bánh 1 miếng, còn người con gái vẫn đứng yên, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười. Người con trai nhìn người con gái, và trong mắt người con trai không có chút gì gọi là động lòng. Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai, từ trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh. Người con trai dừng việc ăn lại, bắt đầu nhìn người con gái, đờ đẫn nhìn, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào, người con gái điên điên cười. Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái, người con gái vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến.
Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại nhìn. Lúc người contrai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì nhìn thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, người con gái từ đó ở bên cạnh người con trai. Tối, lúc ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp, một cảm giác mà trước đây chưa hề có, người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành, nhìn người con gái lúc ngủ không hề giống 1 người điên.
Hai người cứ như vậy sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 người đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày không hiểu người contrai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gáicười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên, trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.
Về sau người con gái bị bệnh, từ trước đến nay người con gái chưa bao giờ bị, nhưng bây giờ đã bị bệnh, và bị bệnh nặng. Ban ngày người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn, không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt người con trai có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím, và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.
Người con gái nhắm mắt, không nhìn người con trai cười như trước đây. Người con trai đưa bánh cho người con gái, nhưng người con gái không ăn. Người con gái sắp chết rồi, toàn thân nóng rực, bắt đầu hôn mê. Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm, một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường, nhìn thấy một người mặc áo...xanh cảnh sát liền khóc, cũng là lần đầu tiên khóc, không ngớt miệng nói “cứu người”. Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra, và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”. Người con trai nằm cúi xuống đất, ngửa mặt lên cầu xin. Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái, và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi. Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.
Người con trai quay về bế ngườicon gái ra ngoài đường. Người trên đường qua lại rất đông, nhưng không một ai chú ý đến 2 người. Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước qua. Người con trai đặt người con gái lên đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa. Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi. Người con trai liền nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường.
Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc. Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái, máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai. Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...” Xe cứu hộ đến, người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi. Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, người con gái lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng trước đây. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi người con gái vẫn không quay trở lại. Người con trai khóc, khóc cả đêm, khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa.
Và tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau trước đây, người ta tìm thấy xác người con trai. Nụ cười trên mặt người con trai đã tắt , và vẫn ôm vào ngực 1 cái bánh bao mốc meo và 1 chai nước khoáng chưa mở.
P/s: Bạn có thấy chuyện tình của họ lãng mạng không,tôi đã rơi nước mắt khi xem cái này :(
Nguồn : http://blogtruyentm.blogspot.com/
Sunday, July 27, 2014
HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) The and
Mời bạn đón đọc : HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) của blog truyện tình yêu !
HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 1) HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2) HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)
Nguồn: http://blogtruyentm.blogspot.com/2014/07/hoi-ky-so-khanh-chuong-4-the-and.html
Nếu ai đã từng xem phim “You are the Apple of my eyes”, chắc hẳn sẽ rất ấn tượng và đồng cảm với một thứ tình cảm trong sáng, giản dị, cuồng nhiệt nhưng lại chưa bao giờ được nói ra. Thứ tình cảm đó, lấy đi nước mắt và sự tiếc nuối của người ta bởi sự chân thành và hi sinh cao cả, cho đi rất nhiều mà chưa một phút giây nào mong mình sẽ nhận lại, đó chính là TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG.
Tôi, may mắn đã được trải nghiệm thứ tình cảm đó trong suốt những năm cấp ba của mình. Tôi nâng niu và giữ gìn nó, trân trọng và bảo vệ nó. Bởi tôi nghĩ, những gì xuất phát từ trái tim thì không nhất thiết phải đi qua miệng mới tới được một trái tim khác. Tôi đã từng chờ đợi đến khao khát điên cuồng một trái tim cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực của mình. Tôi gọi cô ấy là một Mối tình – Mối tình thứ ba.
Cô ấy – một cô gái không xinh, không thực sự xuất sắc, thứ duy nhất có thể giúp người ta phân biệt giữa cô ấy với những cô gái đồng trang lứa khác, đấy là cái tính cách điệu đà và ương bướng, ngang ngược đến kiêu kỳ.
Cô ấy chuyển về thị trấn nơi tôi sống vào đầu năm học lớp mười. Tôi có ấn tượng đặc biệt với cô ấy ngay từ màn chào lớp đầu tiên. Tự tin, rành rọt, nụ cười tươi rói, giọng nói cao vút và điệu bộ rất dễ thương. Cô ấy bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Cô ấy ngồi ngay phía trước tôi, dễ dàng làm quen với bạn bè mới. Hỏi ra mới biết, cô ấy sống cách nhà tôi một đoạn, cùng đường về, cô ấy chưa mua được xe đạp nên ngỏ ý nhờ tôi đèo về khi tan học, tôi vui vẻ đồng ý.
Trên đường về, cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tôi nghe, chỉ cười và ậm ừ đáp trả nhát gừng. Lớn dần, tôi thấy mình thay đổi nhiều so với hồi cấp hai trẻ con và nghịch ngợm. Tôi điềm đạm hơn, thích bình lặng hơn, ít nói hơn và...lạnh lùng hơn nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lần gặp đầu tiên, tôi đã có cảm giác thân thuộc với cô bạn này đến vậy. Hay vì sự gần gũi thân thiện đó đã xóa tan ngay khoảng cách của hai người bạn mới quen? Tôi nghiễm nhiên coi cô ấy là bạn, một người bạn mới thú vị và dễ thương.
Nhưng rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra một sự thật: Có những người biết cách giấu rất kỹ bản chất của mình và chỉ bộc lộ sau một thời gian nhất định. Và sau một thời gian đủ dài, khi đã gắn bó với nhau đủ lâu để hiểu được cặn kẽ thì tình bạn giữa chúng tôi không còn là bạn mới quen đơn thuần nữa, mà được gắn cái mác “Bạn thân”. Chúng tôi thân thiết với nhau, giản đơn và tự nhiên như sự luân phiên của bốn mùa trong năm vậy. Cô ấy hay nói, còn tôi thì lúc nào cũng lầm lỳ, vậy nên cô ấy là cái loa phóng thanh, là “người phát ngôn chính thức” của tôi.
Cô ấy năng động, thích tham gia múa hát tưng bừng, tôi thì khác, tôi thì thích ngồi yên lặng một chỗ, viết lách, vẽ vời. Thế là cô ấy tự ý lôi truyện và thơ của tôi ra đọc rồi rải khắp lớp này sang lớp khác, lôi tranh của tôi ra..tặng hết người này đến người khác. Cô ấy gọi tôi bằng một cái tên rất ngọt: “Tài xế”. Thế nghĩa là tôi có trách nhiệm đèo cô ấy đi đi về về, bất cứ chỗ nào cô ấy muốn, dĩ nhiên, không thù lao. Vì cô ấy bảo: Bạn thân thì có gì mà phải tính toán. Tôi không phản kháng, chỉ cười. Tôi chấp nhận mọi trò bắt nạt của cô ấy, vì tôi thích cô ấy vui. Chúng tôi cứ như thế, như hai chiều ngược nhau của cục nam châm, tự nhiên bị hút vào nhau, và tưởng như không có điều gì có thể tách chúng tôi ra được.
Trong trường cũng có một vài cô gái thích tôi. Họ khen tôi vẽ đẹp, cười nhìn duyên, và họ thích cái sự lạnh lùng, đôi khi hơi lơ đễnh của tôi. Có lẽ thời đó con gái bị ám ảnh bởi mấy anh chàng đẹp mã tài hoa trong phim Hàn Quốc. Tôi thì không hướng sự chú ý đặc biệt của mình đế bất cứ người nào, vì đơn giản, hầu như tất cả thời gian ngoài học tập của tôi đều giành cho cô bạn thân lắm chiêu trò. Chúng tôi đi xem phim cùng nhau, ra biển cùng nhau, học bài cùng nhau, thậm chí bố mẹ tôi còn bảo, sau này cho chúng tôi lấy cùng một người (Và cô ấy làm chồng, tôi làm vợ của cái người kia, đại loại thế!)
Lên lớp 11, có một sự thay đổi vô cùng lớn diễn ra giữa hai chúng tôi. Cô ấy – vẫn điệu đà như thế, trẻ con và nghịch ngợm như thế. Tuy nhiên, cô ấy đã biết yêu, nhưng không chỉ yêu một người, cô ấy yêu liên tục mấy người. Lúc đầu tôi hơi choáng váng, nhưng dần chấp nhận. Cái tính cách của cô ấy là như vậy mà, thích chiếm hữu, nhưng cả thèm chóng chán. Chúng tôi vẫn thân thiết như thế, chỉ là thời gian dành cho nhau không nhiều và thường xuyên như trước. Tôi có thêm việc để làm ngoài tài xế, đấy là quân sư. Cô ấy được nhiều người theo đuổi, và nhận lời với nhiều người, nhưng hầu như mỗi người chỉ yêu được một vài tuần là chán. Rồi chia tay, rồi đau khổ, vật vã, khóc lóc thảm thương. Tôi, như thường lệ, làm bao cát để cô ấy đấm, giơ cánh tay để cô ấy cắn “cho bõ ghét cái thằng người yêu ngu si đần độn”, rồi lại đưa cô ấy ra biển, làm bờ vai để cô ấy dựa vào khóc lóc thê lương, rồi hôm sau, lại là người đưa thư cho cô ấy đến với những chàng trai đang xếp hàng dài lũ lượt.
Cô ấy thì đổi thay như thế, còn tôi, tôi đã khác thế nào? Tôi nhận ra, trong sâu thẳm tim mình, cô ấy tự lúc nào đã chiếm một vị trí cao hơn một người bạn thân. Nhưng tôi không nói, tôi giỏi giấu diếm mà...Nhiều khi, tôi tưởng tượng rằng cô ấy như một ca sĩ nổi tiếng, luôn được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu, luôn được người khác tung hô, ca ngợi và theo đuổi. Còn tôi, chỉ như một anh nhân viên phụ trách âm thanh ánh sáng phía sau cánh gà, công việc của tôi là ở đó, làm nền cho cô ấy tỏa sáng hơn. Tôi hạnh phúc khi ngày ngày thấy cô ấy cười vui, dẫu chỉ là âm thầm, hoặc có khi cô ấy biết rằng có ánh mắt luôn dõi theo mình, nhưng cô ấy quá bận rộn với những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối ngoài kia nên chẳng có thời gian đi tìm hiểu, định nghĩa xem giữa chúng tôi đã bao giờ là một thứ gì đó khác...
***
Ngày mưa, cô ấy ngồi phía sau yên xe đạp của tôi, run rẩy:
- Ghét cái trời mưa! Đôi giầy người ta vừa mua xong, huhu, không biết đâuuu!
Tôi bật cười nghe cô ấy hờn dỗi ngân dài chữ “đâu” của mình, tôi dường như say mê đến nghiện ngập cái cách cô ấy nũng nịu tôi như thế, dẫu bao nhiêu người khác vẫn nói rằng cô ấy đỏng đảnh và quá điệu, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy tim mình hạnh phúc đến vậy, chỉ cần cô ấy cứ nhõng nhẽo thế này thôi...
Dựng xe trong nhà xe và lấy vé, tôi giơ chiếc cặp lên làm công việc của những ngày mưa, che cho cô ấy bước từ nhà xe về phía khu phòng học. Mặt cô ấy vẫn xị ra, tỏ vẻ không muốn bước chút nào. Đôi giày nhung màu hồng cứ ngập ngừng mãi. Bất chợt, cô ấy ghé vào tai tôi, thì thầm:
- Cậu...cõng tớ đến lớp nha!
- Sao vậy được, chúng nó cười... – Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp xen chút thích thú dấy lên.
- Kệ chúng nó! Thì bảo là tớ bị đau chân...Đi mà....
Tôi là vậy, lần nào cũng thế, sau một câu “đi mà...” của cô ấy là một cái gật đầu răm rắp ngay tắp lự, không suy nghĩ. Nhiều khi tôi tự hỏi, liệu có khi nào lũ bạn tôi nói đúng, rằng nhìn tôi như thằng “người hầu” của cô ấy vậy, rằng cô ấy chỉ là bạn bè chứ không phải cô chủ, sao tôi phải “hạ thấp mình” và chịu khổ để cô ấy bắt nạt như thế chứ? Tôi cười, lắc đầu xua đi cái ý nghĩ miên man, chỉ đơn giản là tôi thích thôi mà. Thích một người thì làm sao lý giải nổi tất cả những việc ngốc nghếch, ngớ ngẩn mình làm vì người ta kia chứ...
Trời vẫn mưa không ngớt, cô ấy ngồi trên vai tôi, tay cầm đôi giầy vẫn chưa dính nước, miệng hát vu vơ một bản tình ca nào đó. Trên tầng hai, tầng ba dãy phòng học, lũ bạn kéo nhau ra lan can, chỉ chỏ, cười, hú hét, tôi cũng chẳng bận tâm. Bất giác, tôi thấy tim mình rung rinh lạ, một chút tự hào, một chút ngọt ngào và một chút...hi vọng bâng quơ.
- Giá cứ thế này thì tốt nhỉ! – Tôi thốt lên, không hiểu tại sao mình lại nói thế.
- Cậu nói gì cơ? – Cô ấy ngừng hát, cúi sát phía sau gáy tôi.
- Không có gì!
Theo đúng kế hoạch, lý do được đưa ra để lớp học của tôi khỏi nhốn nháo là vì cô ấy bị ngã cầu thang nên không đi được (dĩ nhiên, hậu quả là cô ấy phải vờ tập tễnh suốt cả ngày hôm đó). Mấy đứa bạn cũng thôi không truy cứu nữa, phần vì không khó để nhận ra tình cảm khác lạ của tôi dành cho cô ấy, thông qua thái độ và biểu hiện. Cũng không khó để biết được rằng cô ấy chẳng có chút gì là để ý đến tôi, bởi cô ấy đang yêu người khác rồi, mối tình thứ năm từ khi cô ấy chuyển đến, nếu tôi nhớ không nhầm thì là vậy.
Nhưng mối tình này cũng có số phận hẩm hiu như những mối tình trước, cô ấy chia tay, trước ngày tốt nghiệp chừng hai tháng, thứ khác biệt duy nhất có lẽ là lần này không còn quá ồn ào và ầm ĩ nữa. Lý do thì vẫn như vậy: Cô ấy thấy dường như đó không phải là người mình cần, lúc đầu thì thích lắm, nhưng dần dần cảm giác xa lạ rồi đến một ngày chẳng còn chút nhớ nhung. Tôi hiểu cô ấy quá mà, có lẽ chưa bao giờ cô ấy thực sự yêu một ai, chỉ là những thích thú và xao xuyến nhẹ nhàng trước những người bạn khác giới, rồi cô ấy tự gắn mình vào những cuộc tình vu vơ không đầu không cuối. Tôi biết, nhưng chưa bao giờ nói câu ngăn cản. Bởi tôi cũng biết, làm theo những điều cô ấy muốn là ý thích của tôi, nuông chiều cô ấy, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm để thấy cô ấy cười tươi...Mà với tôi, thích một người thì chỉ cần có thế...
Mấy đứa bạn ngồi cạnh nhiều khi vẫn bóng gió với tôi, rằng cứ bước bên cạnh những mối tình của cô ấy thế này, chẳng phải là một cách hay để chiếm giữ được trọn vẹn trái tim cô ấy. Chúng nó kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về tình yêu đơn phương, và hầu hết cái kết của những câu chuyện này đều là nhân vật chính không nói ra, rồi hai người cũng từ quen thành lạ, người lặng lẽ giấu tình cảm của mình cuối cùng cũng chỉ biết xót xa, tiếc nuối nhìn lại một quãng đời và nói giá như...
Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Phần vì tôi đã thấy mình biết ghen với sự quan tâm của cô ấy dành cho những anh chàng luân phiên bước đến rồi bước đi khỏi cuộc đời cô ấy. Nhưng chủ yếu là vì thời gian trôi ngày một nhanh, đã sắp hết năm cuối cấp. Chính xác hơn thì tôi mang trong mình một nỗi sợ hãi mơ hồ, rằng khi chia tay mái trường cũng là lúc cô ấy rời xa tôi, mãi mãi...Và tôi thì chẳng muốn một ngày chúng tôi thành xa lạ, nhất là khi cảm giác muốn được một lần yêu thương đúng nghĩa cứ thôi thúc tôi từng ngày, từng ngày...
Tôi chủ động ít gặp cô ấy hơn, dù nỗi nhớ ngày một lớn lên, vì tình cảm trong tim cũng khiến tôi không tự nhiên được với cô ấy như ngày xưa nữa. Nhưng lý do chính là vì tôi đã quyết định một ngày nào đó sẽ nói lên tình cảm của mình. Vì tôi có đọc ở đâu đó, rằng “Ta đau khi yêu một người mà không được yêu trở lại, nhưng nỗi đau lớn nhất là khi yêu mà không đủ can đảm để cho người đó biết rằng ta đã yêu như thế nào”. Tôi quyết tâm rồi, sẽ nói, vào một ngày nào đó, ví dụ như...lễ tổng kết chẳng hạn.
Tôi âm thầm tự mình làm một trái tim bằng nến màu đỏ, rắc sáp màu vàng chữ N - tên cô ấy, ở giữa. Tôi chuẩn bị cho mình một bài diễn văn không bóng bẩy, nhưng đủ ngắn gọn và chân thành để nói lên tình cảm của mình. Tôi tập tưởng tượng đến khoảnh khắc tôi đứng trước mặt cô ấy, không ngại ngùng, e thẹn. Tôi sẽ nắm lấy tay cô ấy, và áp nó lên trái tim đang đập rộn rã của mình, để cô ấy cảm nhận được những rung động thực sự của một trái tim đang yêu. Rồi cô ấy sẽ cười, hoặc khóc, nhưng chắc chắn là vì hạnh phúc khi biết rằng có kẻ vẫn âm thầm ở bên cô ấy, lo lắng và yêu thương cô ấy, một tình cảm bền bỉ, thật lòng và chờ mong được đáp lại.
Cô ấy sẽ trả lời tôi thế nào? Cô ấy sẽ nhận lời tôi, và đó sẽ là cái kết êm xuôi cho một mối tình thầm lặng suốt ba năm học cấp ba nhiều nỗi buồn vu vơ, cả cả những hạnh phúc đơn sơ nhưng ấm áp? Hay thứ tôi nhận được sẽ khác, là một cái lắc đầu và câu xin lỗi vì đã quá vô tâm, không để ý đến tôi, và rồi giải thích rằng cô ấy đối với tôi chỉ là tình cảm bạn bè không hơn không kém, rằng cô ấy chúc tôi sẽ tìm được một nửa của mình ở một tương lai nào đó không xa???
Thở dài một cái cho trôi đi những lo lắng về vôn vàn tình huống tự mình nghĩ ra, tôi tự nhủ, dù cái kết có thế nào, thì ít ra sau này tôi cũng không bao giờ phải ngoái đầu lại hối tiếc, vì rốt cuộc tôi đã một lần dám sống thật với lòng mình, dám tin và hi vọng, biết trân trọng và níu giữ để mọi thứ không vô tình mà vuột mất khỏi tầm tay...
***
Lễ tổng kết, ngày chia tay...
Cả ngày chúng tôi bận rộn với những bức ảnh, những lời trò chuyện, tâm sự, cả những nụ cười và những giọt nước mắt. Ba năm học cấp ba, có nhiều thứ đã trôi qua, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng cho tất cả lời hứa hẹn, lời chúc, chúng tôi quây quần bên nhau, như những thành viên trong một gia đình thực sự, cứ thế hát, mong rằng giây phút này dừng mãi, đừng có lạnh lùng trôi.
Cô ấy ngồi khoác vai tôi, nước mắt rơi ướt đẫm tay áo. Tôi biết, cô ấy chưa bao giờ là một cô gái mạnh mẽ, nhất là trong khoảnh khắc xúc động của tình bạn thế này. Tôi ghé tai cô ấy, nói nhỏ, vừa đủ để chỉ mình cô ấy nghe thấy:
- Lát nữa xong, tớ sẽ đợi cậu ở bờ biển, chỗ chúng mình từng thả chai mắm Chinsu bên trong đựng điều ước bằng giấy ấy. Cậu đến nhé, tớ có điều muốn nói.
- Uh, tớ cũng có điều muốn nói...
***
Gió biển thổi hất tung mái tóc của tôi, đưa tay chỉnh lại kính, tôi hướng mắt về phía bầu trời đóng sập, những tia nắng cuối cùng sắp tắt phía góc biển xa. Cô ấy có điều gì cần nói với tôi? Hay là...
Đưa tay lên ngực áo, nơi món quà nhỏ của tôi đang nằm yên vị, và nơi trái tim tôi nãy giờ vẫn đập thình thịch liên hồi, tôi liên tục cố mỉm cười để trấn an mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi biết mình đang làm đúng, chắc chắn là như vậy.
Cuối cùng cô ấy cũng tới, nhưng không phải một mình.
Cô ấy dắt theo một anh chàng khá cao, dáng vẻ thư sinh, hai người bước từng bước chậm rãi đến trước mặt tôi. Cô ấy vẫy tay từ xa khi bắt gặp ánh nhìn từ tôi, rồi cất giọng cười khúc khích. Như hiểu ra điều gì đó, tôi thả món quà trong túi áo ngực ra, tay buông thõng...
- Đợi lâu chưa? Hì, xin lỗi để cậu chờ, vì tớ đợi anh ấy nữa.
- Chào anh! – Tôi mỉm cười chào người đối diện, hình như tôi đoán ra người đó với cô bạn của tôi có quan hệ thế nào.
- Anh ấy là người yêu mới của tớ, cậu biết đấy, khó khăn lắm mới tìm được một nửa thực sự của mình... – Cô ấy nói, vẻ chắc chắn, xen lẫn chút gì đó hào hứng, và hạnh phúc – Đây là người bạn thân tốt nhất của em, em xem cậu ấy như người thân vậy, hai người làm quen với nhau đi! – Cô ấy ngước nhìn anh chàng bên cạnh bằng đôi mắt trìu mến, xiết tay chặt hơn.
- Rất vui được làm quen với anh! – Tôi đưa tay ra bắt, không quên nở một nụ cười thân thiện.
- Chào em, anh có nghe kể rất nhiều về em.
Ba chúng tôi đứng ngắm mặt trời lặn cùng nhau. Tôi im lặng nghe cô ấy kể về chuyện hai người gặp nhau thế nào, yêu nhau ra sao, như tôi vẫn nghe những chuyện tình trước. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, luôn miệng cười và cất lời chọc ghẹo, trêu đùa. Tôi cũng cười, mà ngoài cười ra, tôi còn biết làm gì khác? Người-bạn-thân-tốt-nhất...Hóa ra, tôi trong mắt cô ấy là như vậy, cuối cùng, tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình rồi, dẫu là theo cách mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới.
Hai người họ rời đi, còn mình tôi ở lại với biển. Lời cuối cùng cô ấy nói với tôi...
- Chúc tớ hạnh phúc đi! Tớ hạnh phúc rồi thì cậu cũng phải tự đi tìm hạnh phúc của mình nhé!
Chúc hạnh phúc của tớ hạnh phúc! – Tôi đã muốn hét lên như thế, nhưng tất cả những gì bật ra từ môi tôi chỉ là:
- Hai người hạnh phúc nhé! Tớ thì lúc nào cũng vui...
Tôi nói dối thôi, nhưng mãn nguyện, vì hình ảnh cuối cùng về cô ấy còn đọng lại trong tâm trí tôi lúc đó là cái gật đầu nhí nhảnh, như ngày đầu tiên tôi và cậu ấy gặp mặt, và tiếng cười vang trong trẻo, êm đềm như sóng biển, tiếng khúc khích ngọt ngào luôn nhắc tôi nhớ đến một hình bóng không bao giờ phai mờ trong ký ức.
Tôi cầm trên tay món quà mình cất công chuẩn bị nhưng sẽ không bao giờ đến được tay người nhận. Có lẽ, có những người được số phận mặc định là phải bước cạnh nhau, nhưng là trên hai con đường song song chứ không phải trên cùng một con đường. Tôi, và cô ấy, là hai người như vậy.
Vung tay ném mảnh nến hình trái tim xuống biển sâu, một giọt nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên tôi khóc, vì một mối tình mãi mãi chẳng bao giờ được nói ra, cho những xót xa về những lặng thầm đơn phương vụng dại nhưng tràn ngập khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào...
Tôi, đã trải qua những năm tháng lớn lên và trưởng thành cùng tình yêu như thế!
Nhiều năm trôi qua, mối tình đơn phương của tôi đã lập gia đình, may mắn thay, chồng cô ấy chính là người mà tôi đã chúc phúc. Cuối cùng, cô ấy đã thực sự tìm được tình yêu của đời mình. Tôi cũng thấy lòng được an ủi hơn, vì ít ra, không phải là tôi thì cũng là một người khác mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Bước qua một mối tình, tôi hiểu thêm rằng, có những tình cảm vô cùng trong sáng, thuần khiết và vô tư, nó có thể được nói ra hoặc không, nhưng những người mang tình cảm đó thực sự may mắn, vì họ được sống trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời mình, là cảm giác yên bình, thanh thản trong một thứ yêu thương không mục đích, không lo lắng, ưu phiền.
Vì có thứ hạnh phúc gọi là Yêu Đơn Phương...
Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)
HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)
Mời bạn đón đọc: HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)
Sau tai nạn bất ngờ đó, tay tôi có một vết sẹo khá dài, mỗi khi nhìn thấy nó là tôi lại nhớ đến con nhỏ khó ưa, trong đầu tôi lại hiện về những ký ức rất xưa, mơ hồ thôi, nhưng vẫn mang lại cho tôi dư âm về một thời “Tình yêu bọ xít”.
Năm lớp 7 của tôi trôi qua nhanh chóng. Sau sự kiện bị “phụ tình”, tôi căm uất đến độ muốn xé kẻ từ chối mình ra thành trăm mảnh. Nhưng không hiểu sao, dù ghét lắm, mỗi lần nhìn thấy nó là máu sôi lên, nhưng tôi vẫn hướng mắt về nó mỗi khi nó xuất hiện xung quanh mình, vẫn để tâm đến những câu chuyện về nó, và vẫn đợi chờ một điều gì đó xa xôi.
Lớp 8, có một vài sự thay đổi lớn diễn ra với nó, và dĩ nhiên, điều này can hệ rất lớn đến tôi. Số là lớp tôi có một cậu bạn mới chuyển vào. Hắn ta à? Ừ, cũng học giỏi đấy! (Nếu không muốn nói là xuất sắc nhất lớp tôi khi đó), cũng đẹp trai (Thuộc Top đầu lớp – Còn tôi, top áp chót), ngoài ra thì cũng hiền lành, dễ mến, hay cười và được lòng mọi người (trong đó chẳng có tôi – chắc chắn!) Và cái sự xuất hiện của kẻ lạ mặt đó sẽ chẳng có gì là ghê ghớm lắm, nếu như nó không làm rung chuyển cái lớp vốn bình yên của tôi: Những đứa con gái trong lớp bắt đầu chú ý, dần dà thì thích thú, sau đó là phát cuồng. Thời đó chưa có từ “Hotboy”, nhưng tôi nghĩ hắn phần nào phù hợp với danh xưng đó. Chẳng thế mà, chỉ một thời gian ngắn từ khi hắn chuyển vào, con trai bọn tôi loạn mắt với đủ trò nực cười mà lũ con gái xung quanh vẽ ra. Nào là xếp hàng hỏi bài, nào là tranh nhau viết thư tâm sự, rồi chuyện trò ve vãn, tỉ tê chăm bẵm. Con bé đó “của tôi” cũng không phải là ngoại lệ. Nó hay cười hơn, ăn mặc đỏm dáng hơn, nói năng điệu đà hơn và…học dốt hơn nữa! ( Chẳng thế! Bình thường có phải hỏi bài ai bao giờ đâu, sao giờ lại dở chứng, bài toán dễ òm cũng vác sang hỏi chứ >”< )
Càng ngày, hai đứa chúng nó càng gần gũi nhau hơn, đồng nghĩa với sự khó chịu trong tôi cũng tăng lên đáng kể. Lúc đó, trong lớp bắt đầu râm ran đồn đại về một “Tình yêu” nảy sinh giữa nó và thằng kia. Tôi tỏ vẻ dửng dưng, nhưng luôn dỏng tai thu về hết mọi tình tiết diễn biến xảy ra. Không phát điên sao được, yêu ai thì yêu, sao lại động vào người-của-tôi chứ!
Rồi một ngày, chính mắt tôi nhìn thấy, hai kẻ đó đi chơi riêng với nhau. Tình cờ tận mắt chứng kiến hai đứa dắt nhau vào hiệu sách, máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Tôi quyết định, không thể ngồi yên được nữa. Tôi phải đứng dậy “Chiến đấu”, không kẻ nào được phép đụng đến người yêu của mình.
Thế là, hôm sau, giữa giờ học, một bức chiến thư được gửi đi với lời lẽ đanh thép : “Sau giờ học đến gặp tao ở sân bóng gần trường”. Biết được dự định của tôi, bọn con trai trong lớp nhao nhao lên. Chẳng là chúng nó cũng không ưa thằng kia lâu rồi, nay được dịp có tôi trực tiếp đứng ra trừng trị, chúng nó cũng thấy phấn khích lắm. Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, trong tôi là một cảm giác…hừng hực và máu chiến, tôi chỉ có một ước muốn duy nhất lúc này, đó là cho thằng đó một bài học, để chừa cái thói động vào hoa đã có chủ.
Hết giờ, tôi phi thẳng xe ra chỗ hẹn, không quên mang theo cái xẻng trực nhật buộc ở yên sau để làm “Vũ khí chiến đấu”. Đi theo tôi là một đoàn hộ tống vô cùng hùng hậu, thằng thì hô hào lên dây cót, thằng thì được thể nói xấu, dìm hàng kẻ thù của tôi, như một cách để “xoa bóp” cho tôi nóng người hơn. Thằng đó xuất hiện sau tôi một chút, dáng bộ tự tin, điệu bộ khoan thai, vẫn giữ thần thái ung dung trên khuôn mặt tươi cười. Tôi nhìn nó, nhếch mép. Ừ, để xem mày cười đến lúc nào! Người-con-gái của tôi xuất hiện ngay phía sau nó, cùng với một bè lũ con gái cũng đông đảo không kém, một lũ lâu la. Tôi đứng hiên ngang ra giữa sân, chuẩn bị cho một màn thư hùng kinh thiên động địa.
Nó bước tới sát gần, nhìn tôi bằng đôi mắt điềm tĩnh (Nhưng tôi chắc chắn là có thấy một chút khinh khỉnh trong đó!)
- Thằng chó! Mày thích gì? – Tôi gằn giọng.
- Cậu muốn gì? Cậu gọi tớ ra đây mà?
- Á à…. – tôi nghiến răng ken két. Tiếng hú hét xung quanh bắt đầu vang lên như tiếng trống thúc tôi nhập trận. Thoáng liếc nhìn con bé, nó đang hướng về tôi bằng một ánh mắt tò mò, chứa đựng chút gì đó sợ sệt.
Bất giác, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh trong vài bộ phim chưởng tôi vẫn hay xem. Máu anh hùng nổi lên, chẳng hiểu sao, tôi quyết định múa may vài đường cơ bản, phần vì muốn thị uy trước kẻ thù, phần vì muốn lấy le với “người đẹp”. Mặc dù chẳng biết tí võ vẽ gì, tôi cũng khua chân múa tay, ra bộ “Nội công thâm hậu” lắm. Mấy chục thằng xung quanh gào rú ầm ĩ, tôi thấy hào hứng khủng khiếp. Được thể, tôi múa hăng hơn, vung tay vung chân mạnh hơn.
Bỗng, XOẠC!!!!
Rách quần. Cái quần vải xanh thần thánh của tôi toạc ra thành hình chữ C vào đúng khoảnh khắc huy hoàng nhất. Gió lùa vào mát lộng, tôi run rẩy cúi xuống, bên dưới của tôi trống huếch hoác từ đầu gối bên nọ sang đầu gối bên kia.
Cười rầm trời, cười lăn cười bò, cười suýt tắc thở. Cả gần trăm con người ở cái sân cỏ đó ngã dúi dụi vào nhau mà ôm bụng cười. Con nhỏ đó cũng cười, thằng đó cố mím chặt môi để nhịn, nhưng từng tiếng “hích hích” vẫn vang lên. Tôi tức muốn trào máu. Xấu hổ không biết chui đi đâu giữa cái sân rộng thênh thang này. Điên cuồng, tôi nhào tới kẻ thù trước mặt, trong đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt, tôi vật nó xuống, đấm đá túi bụi. Vừa đấm vừa khóc, tôi gào lên, nỗi hổ thẹn nhất của cuộc đời tôi đây mà, mỗi một cú đấm là một câu chửi thề tục tĩu vang lên qua kẽ răng. Tôi muốn nó phải trả giá cho sự rách quần của tôi, tôi muốn nó phải chết, có chết cũng không trả hết tội của nó. Máu mồm nó tứa ra, nó vẫn không phản ứng gì, chỉ nằm im chịu trận. Cả lũ xung quanh thấy sự việc nghiêm trọng, bắt đầu thôi cười, và mấy thằng nhào vô gỡ tôi ra. Tôi không chịu buông, vẫn vừa khóc vừa đấm. Phần vì chưa hết uất ức, phần vì đứng dậy thì sẽ lại trống huếch hoác, ai hiểu cho tôi???
Sự việc chỉ chấm dứt khi có người lớn can thiệp. Mấy ông bảo vệ trường chạy vào, lôi tôi ra, giải tán đám đông và đưa thẳng chúng tôi về phòng giáo vụ. Kết quả thì chắc ai cũng đoán ra được, một hình phạt dọn vệ sinh, bản tường trình và mời phụ huynh họp mặt. Đó, có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong đời học sinh của tôi.
Sau cuộc chiến không khoan nhượng đó không lâu, thằng kẻ thù của tôi xin chuyển lớp. Mọi việc cùng dẫn quay trở lại với quỹ đạo bình thường. Tôi được gắn thêm cái mác “thằng cục súc” có tiếng tăm, và thi thoảng vẫn có đứa con gái bụm miệng cười khi bất chợt gặp tôi ngoài hành lang hay dưới sân trường, đưa tay chỉ chỏ vào cái chỗ mà “ai cũng biết là gì” ấy, rồi kể về một sự tích mà tôi ngàn lần muốn quên.
Còn con nhỏ khó ưa kia, không hiểu vì lý do gì mà nó không ghét bỏ hay căm hận tôi như trong tưởng tượng của tôi, mà trái lại, nó bình thường hóa quan hệ với tôi như khi trước. Nó không lảng tránh tôi nữa, mà cười nói và chào hỏi tôi như bạn bè bình thường. Đôi khi cũng trao đổi bài vở, rồi trêu đùa với tôi như ai. Tôi lại thấy vui, ít ra cái tôi đánh đổi chỉ là sĩ diện thôi chứ không phải mất hẳn một người-con-gái. Thế đấy, năm lớp 8 trôi qua không mấy yên bình, nhưng cái kết thì vẫn đẹp.
***
Lớp 9 đánh dấu nhiều sự thay đổi mang tính bước ngoặt cho cả cuộc đời tôi. Đó là sự trưởng thành về sinh lý. Tôi bắt đầu… “trổ mã”, quan tâm đến ngoại hình hơn, và đã bắt đầu hình thành những nét cá tính riêng của mình. Tôi phát hiện ra mình có khả năng hội họa, những bức vẽ của tôi rất có hồn, thường là về nhân vật Manga hoặc những hình ảnh ngộ nghĩnh. Tôi cao lớn hơn, đẹp trai hơn, nói chuyện chững chạc hơn và biết quan tâm người khác hơn. Tôi hay tặng lũ con gái trong lớp những bức tranh ngộ nghĩnh, thứ mà chúng nó xuýt xoa nâng niu mãi. Sức học của tôi cũng khá lên, cô giáo dạy tiếng Anh gần nhà nói tôi có năng khiếu về Ngoại ngữ, cô dành nhiều thời gian chỉ dạy và giúp tôi học. Phút chốc, tôi cũng vụt sáng thành “Hotboy” như ai…Tôi trở thành người được chú ý nhiều nhất mỗi khi có tiết Anh văn, tôi bận rộn với những “hợp đồng” vẽ tranh mà tin đồn đã lan ra khắp trường. Tôi hòa vào những mối quan hệ mới, những người bạn mới. Tôi dường như quên mất sự tồn tại của một con nhóc ngày xưa – lúc này lại đang dõi về tôi theo cái cách bao năm qua tôi hướng về nó.
Một ngày, khi tôi đang hí hoáy vẽ bức tranh để tặng sinh nhật đứa bạn thân thì tiếng chuông điện thoại reo lên, đầu dây kia là một giọng nói, lâu lắm rồi mới thân thương như thế.
- Sáng mai, cậu có thể đi học sớm hơn được không?
- Uhm, để làm gì?
- Tớ…tớ có chuyện muốn nói!
- Cậu nói luôn đi!
- Không, tớ muốn gặp rồi nói. Hẹn cậu ở khu vườn phía sau trường được không?
- Uhm.
Tôi gác máy. Nó muốn gì? Nó định nói điều gì mà phải hẹn tôi ra sau trường chứ? Một suy nghĩ lóe lên, nhưng tôi bật cười, không phải thế đâu!
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, đến đó như lời hẹn. Nó hôm nay rất khác, ăn mặc chỉn chu hơn, môi xinh, má hồng và không còn…đen như trước.
- Cậu có chuyện gì?
- Tớ…
- Cứ nói đi, nhanh lên không chúng nó đến, lại nhìn thấy rồi trêu bây giờ!
- Tớ thích cậu?
Tôi suýt ngã ngửa. Nó – thích – tôi. Cái mơ ước của tôi tưởng chừng chìm nghỉm và trôi xa từ bao giờ, bỗng nhiên vụt lóe thành sự thật trong chốc lát. Tôi không tin vào tai mình nữa. Tôi cứ đứng như trời trồng, gần như cấm khẩu ngay lúc đó. Nó nhìn tôi, cười dịu dàng. Cái răng khểnh hiện ra, tim tôi đập rung rinh như lần đầu rung động trước nó ba năm về trước.
- Cậu…thích tớ nhé!
- Ừ!
- Thật nhé!
- Ừ!
- Hihi…tớ vào lớp đây!
- ….Ừ…
Thế là tôi có tình yêu! Thứ tình yêu mà tôi phải đánh đổi quá nhiều thứ trong nhiều năm trời để có được. Tôi phải chiến đấu, phải tranh giành, phải chịu nhục nhã, nằm gai nếm mật, phải chịu từ chối phũ phàng, để rồi hôm nay, thần Tình yêu nở nụ cười với tôi rồi…trong lòng tôi dâng lên một niềm hạnh phúc khôn tả. Phải, tôi – đã – yêu.
Từ hôm đó, chúng tôi trở thành một cặp uyên ương, đi đâu cũng dính lấy nhau không chịu tách lìa. Bạn bè xung quanh ai cũng chúc phúc, cho rằng chúng tôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Tôi tự hào với tình yêu này lắm, đến độ làm gì cũng thích thể hiện phô trương.
Tôi dành ra một tuần, vẽ cho người yêu một bức tranh khổ giấy A0 mà đứa bạn nhìn vào cũng chỉ có nước trầm trồ, chắp tay ao ước. Nó cũng có vẻ hạnh phúc lắm, cú quấn quít bên tôi. Hạnh phúc cứ tưởng từ đây sẽ không đổi rời, nhưng tôi nhầm, sóng gió lại một lần nữa ập đến, và lần này, tôi không qua được.
Trường tôi tiếp nhận một tốp thầy cô giáo thực tập về. Nổi bật trong số đó là một thầy giáo dạy văn người thành phố. Thầy mang vẻ đẹp trai lãng tử, cách nói chuyện rất thông minh, và đến con trai bọn tôi còn bị hút hồn chứ đừng nói gì đến mấy cô nàng đang tuổi đắm say mơ mộng. Thầy tiếp nhận lớp tôi, dành cả tiết để giới thiệu bản thân, hát hò rồi truyện trò tâm sự. Đám con gái thì khỏi nói, mắt chữ A mồm chữ O, như bị cuốn vào mê cung của sự thán phục, ngưỡng mộ. Ở thầy giáo toát ra một vẻ đẹp trưởng thành rất đàn ông, chứ không kiểu trẻ con nửa người lớn như bọn nhóc bằng tuổi tụi tôi. Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, mấy cô nàng lớp tôi đổ thầy rào rào, không thể cản. Chúng dành hết thời gian rảnh rỗi của mình để…đọc tác phẩm văn, mong kiếm ra một-vài-cái-gì-đó hay ho để hỏi thầy mỗi khi giờ văn đến. Chúng lôi hết đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện xích mích cãi cọ đến chuyện riêng tư con gái ra để “xin ý kiến” thầy. Tôi thắc mắc, thế bố mẹ chúng nó đâu nhỉ?
Nàng của tôi cũng không thoát khỏi cái trào lưu thần tượng đó. Nàng dành ít thời gian cho tôi hơn, hay cáu kỉnh với tôi vì những lý do không đầu không cuối (Chẳng hạn như: Không phải là thế này, vì thầy bảo phải là thế kia!) Nàng ít trò chuyện với tôi hơn, vì nàng cho rằng suy nghĩ của tôi không chín chắn. Nàng chẳng còn nghe lời khuyên của tôi, vì “Cậu cũng chỉ bằng tuổi tớ thôi mà!”
Tôi bắt đầu hiểu ra. Rằng có lẽ, với tôi, tất cả mọi thứ đã qua chỉ là cường điệu quá đà và “làm màu” để che đi bản chất. Bản chất của sự việc là tôi đã cố gắng để giành giật một thứ ảo ảnh, một thứ mà thằng con trai ở tuổi như tôi chưa cần và chưa nên chiếm hữu. Tôi bắt đầu hiểu ra, rằng có lẽ tôi nên dừng lại, để về với thực tại, về với đúng những gì mình đáng được nhận và phù hợp với lứa tuổi của mình.
Tôi không nói lời chia tay, nàng cũng không. Chúng tôi cứ dãn ra rồi rời xa nhau như thế. Sau quãng thời gian về thực tập, thầy giáo dạy văn đẹp trai đa tài giàu cá tính cũng rời đi, để lại bao trái tim hụt hẫng chơ vơ tiếc nuối.
Tôi thấy mình trưởng thành hơn qua suy nghĩ. Tôi vẫn truyện trò với những đứa bạn – lúc này đã “hoàn hồn” và quay trở lại thân thiết với tôi như xưa. Đơn đặt hàng tranh vẽ của tôi lại đầy dần theo từng mối quan hệ được mở rộng ra…
Tôi và nàng, nghiễm nhiên quay trở lại cái mác bạn bè, thứ tình cảm – với tôi – đáng trân trọng và đáng quý hơn gấp vô vàn lần thứ mà tôi đã dại khờ theo đuổi suốt mấy năm trời. Tôi biết, để thực sự trưởng thành, đôi khi người ta phải học cách thử, thử để biết rằng mình đừng chín ép, đừng cố vì tương lai mà quên tận hưởng những món quà thực tại mang đến cho mình…
Và tôi đã tự mình trả lời được câu hỏi thắc mắc bây lâu, rằng thực ra, tình cảm của tôi những năm đó là gì? Liệu đó có phải là Tình yêu?
Tình yêu cũng có dăm bảy loại tình yêu. Của tôi cũng là yêu, nhưng là yêu thích, chứ không phải yêu thương!
Yêu thích, cũng giống như một thằng con trai thích chơi siêu nhân, một đứa con gái thích chơi búp bê vậy. Chúng nó sẽ gào thét, khóc lóc ầm ĩ thê thảm khi không có được món quà mà mình thích, để rồi khi có, nó hân hoan trong niềm vui, nó rạo rực với món quà mình ao ước. Thế rồi, đến một ngày nào đó, những đứa trẻ cũng cần phải trưởng thành, chúng không còn thích chơi siêu nhân hay búp bê nữa. Chúng phải tự mình lớn lên, học cách để tìm lấy một thứ khác để mà yêu thương. Bởi yêu thương khác yêu thích ở chỗ, yêu thương thì trường tồn.
Tôi cất những kỷ niệm về cô bạn cấp hai vào một góc nhỏ trong tim. Thi thoảng tôi lại lôi ra, cười cười mếu mếu. Tôi đã từng thích quà, đòi quà, có được quà và từ bỏ món quà của mình như thế đấy!
Cô bạn ấy bây giờ ra sao ư? Quan hệ giữa chúng tôi thế nào?
Hừm…Chúng tôi vẫn là bạn tốt. Còn cô ấy yêu ai à? Bất ngờ nhé! Người-không-xa-lạ đâu, không phải anh chàng Dekhi đẹp trai đa tài đã từng bị Nobita tôi “dằn mặt” không thương tiếc, cũng không phải Thầy giáo uyên thâm đã đốn ngã trái tim biết bao cô gái mới lớn mới bước chân trên đường đời, mà đó là…là…thằng “Quân Sư”! Phải rồi, quân đốn mạt, thằng ăn cắp, nó cướp người yêu tôiiiiiiiiiiii!
Đùa đấy! Đúng là Trái đất tròn, loanh quanh mấy vòng, chẳng hiểu vì sao hai người đó lại tìm thấy nhau, rồi yêu nhau nữa. Thằng bạn thân ngày xưa quân sư cho tôi cưa nhỏ bạn bất thành, chắc nó đúc rút kinh nghiệm thế nào mà…Giờ đây hai đứa chuẩn bị làm lễ cưới rồi, tôi vinh dự làm phù rể nhé!
Câu chuyện về mối tình thứ hai đầy ngọt ngào, lãng mạn và cũng không ít đau thương đổ máu của tôi đã kết thúc như vậy đấy. Thế rồi tôi lại tiếp tục con đường của mình, để tìm kiếm một người bạn đường ưng ý, và hơn nữa, để học được định nghĩa thế nào là Tình Yêu…
Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)
HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)
Mời bạn đón đọc: HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)
Nhiều khi tôi tự hỏi, những rung động đầu đời, những “vu vơ lạc nhịp” khi trái tim vừa biết thế nào là tình cảm khác giới, liệu đã đủ lớn, đủ chín chắn và trưởng thành để gọi là Tình yêu? Để rồi khi nhìn lại quãng đường đã đi qua, nhớ lại bốn năm học cấp hai, tôi dường như đã tìm được câu trả lời tâm đắc nhất cho riêng mình…
Cô nhóc mười tuổi đó…là “Mối tình thứ hai” của tôi!
Bước chân vào lớp sáu, tôi háo hức với rất nhiều sự thay đổi lớn lao. Trường mới, bạn mới, vô vàn điều mới mẻ đón chờ tôi.
Và cô nhóc đó, có lẽ là món quà đặc biệt nhất!
Đó là một cô bé da ngăm đen, răng khểnh, đanh đá và ương bướng. Vì có thành tích khá tốt hồi còn tiểu học nên tôi nghiễm nhiên được giao chức Tổ trưởng (oai lắm!), và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như nhóc đó không xung phong làm…Tổ phó. Cô giáo đặt ra luật lệ là ngày nào khi trống 15 phút đầu giờ nổi lên cũng là lúc cả lớp phải kiểm tra lẫn nhau. Có hàng tỷ thứ để kiểm tra, hay nói đúng hơn là bới móc nhau, lũ trẻ con chúng tôi khi ấy hào hứng với việc này lắm. Chúng tôi nghĩ ra không biết bao nhiêu thứ để làm, để kiếm cớ vạch tội nhau. Nào là kiểm tra học thuộc, kiểm tra sách vở, kiểm tra chuẩn bị bài mới, kiểm tra đến cả…bút chì và tẩy, thậm chí là kiểm tra số trang giấy xem có đứa nào gấp làm máy bay hay xé để gửi thư trong lớp không. Quyển sổ tổ trưởng của tôi ngày nào cũng đầy ắp những “tội trạng”, mỗi tội tùy theo mức độ nặng nhẹ sẽ bị trừ vào hạnh kiểm của tuần, của tháng. Và đau đớn thay, tên tôi lúc nào cũng chứa nhiều tội nhất. Thủ phạm ư? còn ai vào đây nữa? Khi tôi đang mải mê đi tra khảo lũ “dân đen” trong tổ thì có một kẻ chỉ nhăm nhe lục lọi đồ của tôi, và ghi hết mọi lỗi lầm dù là nhỏ nhất, không chừa cái nào. Tôi đã dần phải tập quen với cái điệp khúc của nó:
- Em thưa cô, bạn tổ trưởng không thuộc bài, bị trừ 2 điểm! Em bảo bạn ấy ghi vào tội không thuộc bài, bạn ấy chỉ ghi tội thuộc bài chưa kỹ, mà tội ấy chỉ bị trừ 0.5 điểm thôi ạ!
- Em thưa cô, hôm nay bạn tổ trưởng ngồi lên bàn, tội không bảo vệ của công ạ!
- Em thưa cô, hôm nay em thấy bạn tổ trưởng ngồi nói chuyện trong lớp!
- Em thưa cô, bạn tổ trưởng ngoáy mũi rồi bôi ra bàn, tội mất vệ sinh, trừ 4 điểm ạ! Nhưng bạn ấy nhất quyết không ghi vào sổ, em nhắc nhở bạn ấy còn đẩy vào vai em, tội đánh bạn, trừ 5 điểm ạ!
Điên tiết! Đúng là con điên…Hình như theo quan niệm của nó thì nhiệm vụ của tổ phó không có gì khác ngoài soi mói, mách lẻo và đơm đặt thì phải. Không biết kiếp trước tôi nợ nó cái gì nữa, mà kiếp này tôi làm gì nó cũng không cho yên. Mà hồi ấy, đứa nào chẳng sợ cô giáo, đứa nào chẳng sợ bị trừ điểm. Làm tổ trưởng thật oai, nhưng cái oai của tôi đã bị nó hạ xuống rất nhiều, bởi từ khi có nó, hạnh kiểm của tôi có bao giờ được loại khá đâu. Vào lớp được chưa lâu, tôi coi nó là kẻ thù không đội trời chung, là cái gai trong mắt, và là đối tượng đầu tiên tôi muốn “thanh trừng”! Nhưng tôi chưa kịp làm điều đó, thì có một sự cố bất ngờ xảy ra…
Tôi ngồi bàn trên áp chót, nó ngồi ngay đằng sau tôi, bàn cuối lớp. (Lúc đầu nó ngồi bàn đầu, nhưng chẳng hiểu sao lại xin cô cho xuống ngồi ngay đằng sau tôi, chắc là để lắp camera điều tra cận cảnh tôi cho nét!)
Tiết học cuối cùng của ngày dài thật dài, tôi uể ngoải ngáp ngắn, ngáp dài, không thể tập trung vào bài giảng được. Nhìn sang xung quanh, đứa thì mắt mũi lờ đờ, đứa thì ngủ gà ngủ gật, nhưng bầu không khí vẫn im phăng phắc. Có vẻ nhận ra sự không hào hứng của cả lớp, cô giáo cũng giảng chậm rãi cầm chừng để đợi hết giờ cho xong tiết. Cuối cùng tiếng trống cũng vang lên, cô giáo nhanh chóng kết thúc bài giảng và bước ra ngoài.
Bất giác, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi làm một động tác chẳng giống ai. Sau khi vươn vai, tôi đột ngột ngả mạnh người ra đằng sau, tựa như nằm ngửa xuống chiếc bàn vậy. Và cũng chẳng biết mà đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, cùng lúc ấy, con nhỏ đó – khi ấy đang ngồi thẳng lưng – lại đột ngột làm động tác cúi xuống ghi chép gì đó…Thế là…có tưởng tượng được không, mặt hai đứa chúng tôi ghé sát vào nhau, rất sát. Hoảng hồn, nó đứng bật dậy, tôi cũng ngồi thẳng lên. Nhưng không kịp, hành động kỳ quặc một cách rất đồng loạt và đúng nhịp của hai chúng tôi đã bị đôi mắt cú vọ của mấy chục đứa giặc giời xung quanh nhìn thấy.
Hú hét! Đập bàn đập ghế! Tung hoa!
Đấy, chúng tôi “bị” thành “Người yêu” như thế!
Chó với mèo thì làm sao yêu nhau nổi, vì chúng nó sinh ra đã ghét nhau mà! Tôi và nó cũng ghét nhau, nhưng không hiểu sao, sau khoảnh khắc đó, tôi có suy nghĩ: Ừ, Tình yêu à? Tại sao không nhỉ?
Nó, ừ thì đen và hơi xấu, ừ thì rất “bẩn tính” và khó ưa…Nhưng…(Cái “nhưng” này mới chết nè!) Nhưng mà, nó cái mùi gì đó thơm thơm thì phải. Không biết là mùi gì, nhưng cái khoảnh khắc đó, tôi có cảm nhận được một mùi rất lạ, thoang thoảng thôi nhưng cực kỳ…quyến rũ. Ừm, ít ra cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều là…nó…sạch sẽ!
Sau hôm đó, nó không gay gắt với tôi như thường ngày. Nó ít nói hơn, không lẽo đẽo bám tôi, và đặc biệt là không kể tội tôi nữa. Tôi hình như cũng để ý nó nhiều hơn, hay…hỏi ý kiến nó mỗi khi vạch tội và phán xét đứa nào, tức là như kiểu hai tên xã hội đen cùng chung tay thanh trừng những thành phần làm đen xã hội ấy (Chức tôi to lắm, muốn trảm là trảm à!) Nó hay cười hơn, và tôi cũng thích con gái răng khểnh từ đó.
Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa…Chẳng mấy chốc giai thoại về tình yêu đầy ngọt ngào và lãng mạn của chúng tôi lan truyền khắp nơi. Đi đâu, tôi cũng mang cái mác là người yêu nó. Tôi không hề bực tức khó chịu, ngược lại, còn thấy có chút gì đó…oai oai..Chúng tôi ngày càng nói chuyện nhiều hơn, “gần gũi” hơn, phải thú thật một điều là tôi hay kiếm cớ sáp lại gần nó, tại vì tôi thích mùi của nó mà!
Rồi một biến cố xảy ra, một ngày, tôi đến lớp với tâm trạng tươi vui như mọi ngày. Nhưng chào đón tôi là một bộ mặt đỏ gay đầy nước mắt. Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt giàn dụa, có vẻ gì đó căm tức. Đứa bạn gần nhà nó thì thầm vào tai tôi một tin sét đánh. Nó viết nhật ký, về tôi, và bị mẹ nó đọc trộm. Tôi ngu ngơ chẳng hiểu, thế thì sao? Tôi không giải thích được, nhưng cũng không kịp hỏi, vì nó chạy đến, gào vào mặt tôi, nước bọt văng tung tóe:
- Từ nay tránh xa tớ ra, tớ ghét cậu, huhu…
- …..
Không kịp đợi tôi phản ứng, nó chạy mất dạng. Đứa bạn gần nhà nó lôi tôi ra, giải thích thêm, rằng mẹ nó rất ghê ghớm, bà làm to chuyện (mà lúc đấy tôi cũng chưa hiểu chuyện ở đây là chuyện gì, nó viết cái gì, có trời mới biết). Mẹ nó cấm không cho nó chơi với tôi nữa, nếu còn bắt gặp nói chuyện với tôi, bà sẽ… “Chặn đường” tôi! (Nguyên văn đấy). Tôi bắt đầu thấy hoang mang. Ở cái tuổi đấy, nghe thấy uy danh người lớn là đã sợ kinh hồn bạt vía rồi, nói gì đến các thủ tục như chặn đường, thăm hỏi. Tôi tự nhủ, ừ thì….tránh xa nó ra.
Nó xin chuyển tổ, thôi giữ chức Tổ phó. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hơi buồn, nhưng sợ mẹ nó hơn…Tự an ủi mình, không bị chặn đường là may rồi! Chúng tôi không nói chuyện với nhau từ đó, cho đến 1 năm sau…
***
Lúc này đã là giữa năm lớp 7.
Tôi (lại) bắt đầu để ý tới nó. Thường thì sau khi bị đe dọa và cấm đoán 1 cái gì đó, sau 1 khoảng thời gian bình an vô sự, người ta lại bắt đầu có manh nha “ngựa quen đường cũ”, và tôi cũng chẳng hề ngoại lệ. Tôi bắt đầu công cuộc làm quen lại nó bằng một tờ giấy nham nhở được gửi đi trong giờ, trong giấy là ký tự (^o^).
- Gì?
- Còn ghét nhau không?
- Không!
- Hì, thế làm bạn nhé!
- Ừ!
- Dạo này xinh thế!
Không có hồi âm, tôi vò đầu bứt tóc. Chẳng phải tôi thích nó lắm, chỉ là…chỉ là…tôi không muốn “chuyện tình” của chúng tôi kết thúc một cách lãng nhách như vậy thôi. Thế là tôi bắt đầu công cuộc tán tỉnh của mình.
Tôi nhịn ăn sáng, đi học thật sớm, để ngày nào khi đến lớp nó cũng nhìn thấy một món quà nhỏ trong ngăn bàn, khi thì gói bim bim, lúc thì cái bánh mì kẹp kem. Khỏi nói, lũ trong lớp nhốn nháo thế nào. Chúng nó ầm ĩ lên là tôi bị…cắm sừng! (Chẳng là trong suy nghĩ của bọn nó và theo…truyện ngắn xưa kể lại thì tôi với nó vẫn là một đôi). Còn nó, thái độ duy nhất nó thể hiện ra bên ngoài là sự khó chịu, tôi nghĩ, nó biết đó là tôi. Tôi hay viết giấy chat rồi gửi lên bàn nó, thi thoảng, nó cũng gửi lại, nhưng toàn là “học bài đi!”, “tập trung đi”, “muốn chết à!”…Tôi, thiểu não!
Thế là, tôi nghĩ ra một kế hoạch tỏ tình hoành tráng hơn! Trong lớp chúng tôi có một thằng tên Quân, bọn tôi gọi nó là “Quân sư”. Một phần vì đầu nó cạo trọc như sư, một phần vì nó là thằng lắm chiêu trò nhất, tôi tìm đến nó, để nhờ hoạch định một kế sách chiếm lấy trái tim của con nhóc con cứng đầu. Và nó thì nhiệt tình giúp tôi với giá là một tuần ăn sáng.
Kế hoạch bắt đầu!
Tôi đi học thật sớm, vừa đi vừa hát, tay đút túi quần. Trong túi quần tôi là một hộp quà hình trái tim, hai cây nến, bên trong hộp quà là một bông hoa vàng chóe! Tôi chẳng biết nó là hoa gì, chỉ nghe thằng bạn nói là “Hoa Bất Tử” mà nó hái ở trên “núi cao” về (Trị giá 3 bát phở). Hôm ấy lớp tôi học ở phòng chức năng (phòng để ôn toán, được bố trí tách biệt với các khu khác, ở dưới tầng hầm), và hôm ấy cũng là ngày con nhỏ đó phải trực nhật.
Không ngoài tính toán của chúng tôi, nó đã đến sớm và đang lau dọn bảng. Thằng bạn vỗ vào vai tôi, bảo cứ yên tâm, làm theo những gì nó dạy, chắc chắn thành công. Tôi tự tin hơn bao giờ hết (vì tôi học thuộc rồi ^^)
Bước vào lớp, tôi tiến nhanh đến chỗ nó, rất sát. Bất chợt, mùi thơm thoang thoảng bủa vây lấy xung quanh. Tôi ngơ ngẩn. Bao lâu rồi mới gần sát thế này, vẫn là mùi đó, mùi thơm khiến tôi…rung động mà chuyển thù hóa yêu.
Tự nhiên, tôi quên mất mình phải nói gì nữa.
Đút tay vào túi quần, tôi lôi hộp quà ra, dúi vào tay nó rồi quay lưng chạy thẳng. Mặt tôi đỏ gay, mồ hôi đầm đìa ướt áo.
Một tiết, hai tiết, ba tiết…Tôi cúi gằm xuống vở, không dám ngước mắt lên. Thằng bạn quay sang nhìn tôi cười khúc khích, không hiểu sao nhìn điệu cười khoái trá của nó, máu tôi lại sôi lên. Hừ…Kế hoạch chuẩn bị bao lâu, giờ đi tong mất! Giờ ra chơi, cả lũ nhao nhao chạy ra sân, còn lác đác vài đứa ở lại. Bỗng thằng bạn chạy tới, vỗ vai tôi ra điều ám hiệu, rồi chạy khắp lớp, xua hết những đứa còn lại ra ngoài. Đoạn nó đóng cửa phòng lại, chỉ còn tôi và nhỏ đó trong phòng. Bên ngoài, cả lũ nháo nhác, có lẽ giờ này chúng nó đã biết chuyện gì đang xảy ra. Mấy cái cửa sổ bị bâu kín, tiếng cười nói, rồi chỉ chỏ…Sau một hồi mất bình tĩnh, tôi tiến tới trước bàn con nhỏ, lúc này đang gục mặt xuống. Tôi chưa biết mình phải nói gì…
Bất chợt, nó đứng phắt dậy làm tôi giật nảy mình. Nó cầm hộp quà, ném mạnh vào người tôi, gào lên bằng giọng uất ức!
- TỚ KHÔNG CẦN! CÚT ĐI…
Rồi nó chạy thẳng đi trong hai hàng nước mắt. Cả lớp được thể như ong vỡ tổ òa vào trong phòng…Đứa thì trêu chọc, đứa thì tung hô, đứa thì cười cợt…Tôi uất ức đến không nói nên lời. Cay cú, tôi vùng chạy theo nó…Nó chạy ra phía sau trường, là một vùng đất cỏ cây rậm rạp, khi ấy vẫn chưa được dọn dẹp. Nó cứ mải miết chạy, tôi cố gắng đuổi theo. Chẳng biết để làm gì nữa, có thể lòng tự trọng của một thằng nhóc con bị từ chối đã khiến tôi phát điên lên…
Thế rồi, tôi trượt chân, ngã mạnh. Vì chạy quá nhanh, tôi mất đà và lao vào một phiến đá lớn bên đường. Khoảnh khắc ấy, tôi không kịp làm gì, chỉ giơ tay ra đỡ. Một cú va chạm khủng khiếp, tôi dường như ngất lịm đi ngay lúc ấy.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, với tám mũi khâu ở tay và đầu quấn băng trắng do va đập mạnh. Bạn bè đến thăm tôi, không đứa nào dám lôi chuyện ấy ra trêu đùa nữa. Nhưng con nhỏ đó không đến…Và tôi, dĩ nhiên là chưa bỏ quyết tâm của mình. Tôi phải làm rõ ràng mọi chuyện với nó, tôi phải biết được vì sao nó không chấp nhận tôi, có quá nhiều bí mật về nó mà tôi tự nhủ mình phải làm rõ…
Và đến chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên, những ngày, tháng, năm tiếp sau, tôi lại vẫn kiên trì tiếp tục công cuộc theo đuổi không hề mỏi mệt của mình…
Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)
Subscribe to:
Posts (Atom)
Bài đăng trước
BÀI ĐĂNG GẦN ĐÂY
-
https://www.facebook.com/chonly.rain?fref=hovercard&hc_location=none